Đi qua vùng cô đơn và nói “em cần anh”
Tối qua, khi soi mình trong gương, em biết mình đã sẵn sàng cho một chặng yêu mới trong đời. Đó là vì em nhìn thấy “tín hiệu của vũ trụ” ở nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi em. Đã bao lâu em chưa thực lòng mỉm cười an tâm khi nghĩ về một người như thế?
Em không muốn nhớ rõ từng mốc thời gian như thể em cứ mãi đắm mình trong những ký ức vui buồn mà em chưa một lần muốn trở lại. Rất nhiều những buổi sáng, em thức dậy, bần thần và vui mừng vì biết những gì em vừa thấy chỉ là mơ. Thời khắc đó, em hiểu những tổn thương là có thật và dù em có chối bỏ, nó đã xảy ra. Hơn một nghìn ngày qua, những vết sẹo chi chít cứ thoắt ẩn thoắt hiện và nhắc nhở em về những bài học mà em phải luôn luôn ghi nhớ để… không mắc cùng một lỗi thêm lần nào nữa.
Em vẫn chưa thực sự tin vào bản thân mình. Bằng chứng là khi tiến đến một mối quan hệ mới, em ngờ nghệch tìm lời khuyên từ tarot, từ những tụ bài, em lần mò trong vô số tín hiệu chưa rõ ràng mà vũ trụ gửi đến. Ngớ ngẩn trong tình yêu, có lẽ em chính là như vậy, dù muốn dù không.
“Một người sẽ hoặc đã xuất hiện. Và bạn sẵn sàng bước ra ánh sáng”.
Những thông điệp gần đây em nhận được đều na ná nhau thế này. Nó làm em suy ngẫm nhiều lắm về những mối quan hệ lơ lửng xung quanh em. Là ai? Là anh. Em biết điều đó qua chuỗi ngày mình say sưa chuyện trò và cái cách em từng bước thổ lộ sự vụng về của mình. Và em biết rõ hơn bao giờ hết, khi em yên tâm một cách kỳ lạ về sự biến mất của anh.
“Có thể người đó không có quá nhiều thời gian. Nhưng trong khối thời gian ít ỏi họ có, họ dành cho bạn nhiều hơn mọi thứ”. Em đã nghĩ thế này về chúng ta.
Lần thứ n bước vào chặng đường thổn thức yêu thương, em nhận ra mình thật khác. Em dần dần học cách thả trôi một vài thứ, không cố gắng tìm điểm chung, không nỗ lực trình bày và không khăng khăng kiểm soát nhiều điều trong đời. Em vẫn hay đùa “mấy năm tu tập, đã đến lúc lấy ra áp dụng cho mình hạnh phúc hơn”.
Em từng nghĩ rằng em đã đi qua hết những dằn vặt, hờn trách và những giá như. Nhưng không phải, mọi thứ đều xoay vần khi em còn đang sống. Em biết mình sẽ không bao giờ ngừng hình dung về một cuộc đời tươi đẹp, trong trẻo và an nhiên. Em bắt đầu thực hiện nó bằng cách không tìm lý lẽ giết chết cảm xúc của chính mình. Em để nó sống chung với em một cách bình lặng.
Như tối đó, em cuộn mình trong chăn, cười khúc khích khi câu nói của anh văng vẳng trong đầu, “anh nhớ em thiệt. ngày nào cũng nhớ”. Em không muốn chống cự với nỗi nhớ của anh và sự thổn thức của em. Khi nghe một bản nhạc nhắc đến những ngày mai bên nhau, em tự nhủ ngày đó sẽ đến, em phải chấp nhận một sự bắt đầu và sống trọn vẹn cuộc đời mình.
Điều khác lạ mà em mong muốn những ngày này là tận hưởng mùa thu đông nghỉ ngơi, rảnh rỗi, nhìn ngó xung quanh mình và ríu rít kể anh nghe về mỗi ngày bình thường của em.
Em đang từng bước đi xuyên qua vùng cô đơn, không quên hằng ngày tưới nước cho những bông hoa đang nở rộ trong tim và an lòng bày tỏ “em cần anh”.
Em mong anh cũng vậy. Mong bầu trời bên anh trong xanh, khóe môi anh luôn lấp ló nụ cười. Và mong anh cần em trong chặng đường xinh đẹp sắp tới.
(linh tinh viết)
yead, chị em đã có tình yêu mới rồi. Em vẫn mong chị có thể vui vẻ, hạnh phúc thật happy luôn với cuộc sống này. Dù thế nào đi nữa, dù cho có người đó hay là không ở bên canh chị, em cũng mong chị vẫn sẽ luôn vui vẻ, an nhiên như vậy. hihi. Yêu chị.