Tôi bước nhanh về phía trước. Thời gian trôi qua. Tôi đã đi rất xa. Giấc mơ không dự đoán được tương lai, hẳn vậy, nhưng tôi đã mơ thấy tương lai. Những gì tâm trí tôi nhìn thấy đêm qua đã thực sự xảy ra vào đêm nay, khi tôi gối đầu lên tay cậu và nghe rất rõ, tiếng trái tim cậu từng nhịp, thình thịch và rộn rã, tôi nghĩ vậy. Thanh âm đó là lời khẳng định cho sự hiện diện của cậu trong quãng đời đó của tôi. Nhưng trái tim cậu không phải là cậu. Trái tim tôi cũng không phải là tôi. Một lần nữa, tôi đã chọn im lặng như một tấm lá chắn cho kẻ yếu ớt và đôi khi, tôi chọn im lặng như quyền lực của kẻ mạnh. Chỉ là im lặng khiến tôi bớt ngạt thở trong cái bầu không khí sực nức xúc cảm này, một thứ xúc cảm mãnh liệt dù không thể gọi tên.
Tôi bước nhanh về phía trước. Khi có cậu bên cạnh, và cả khi không có. Tôi từng viết, chúng ta có thể không có tình yêu đẹp, nhưng hãy có cho mình một tình yêu tốt. Tình yêu tốt là khi yêu ta tốt và khi hết yêu, ta tốt. Tôi có đang nuôi dưỡng một tình yêu tốt không. Người ta dạy tôi cách vòi vĩnh với cuộc đời eo hẹp, dường như đã có lúc, tôi nghe theo. Nhưng càng vòi vĩnh, tôi càng mất đi tự do, thứ tự do như nắm cát trong lòng bàn tay, cứ trôi tuột theo mỗi lần tôi mong cầu, níu kéo thứ gì đó. Như tôi mong cầu sự quyết liệt của cậu vậy. Tôi không thể đánh mất trái tim tự do này.
Tôi nhận một cuộc điện thoại vào sớm mai. Tôi bước về phía trước, bước chân nhanh và nặng nề. Cuộc điện thoại ban trưa, ban chiều và gần nửa đêm. Chúng bóp nghẹt trái tim tôi. Tiếng thở hắt của tôi nhỏ bé giữa tiếng xe cộ của thành phố cũ kỹ, già nua này. Có những buổi chiều, tôi nằm yên trên giường, không nhúc nhích. Tôi mở mắt nhìn ra cửa sổ, hoàng hôn phủ lên thành phố thứ ánh sáng đỏ rực. Đã có lúc tôi sống một cuộc đời khác. Tôi thấy mình không cần một ai khác để có thể hạnh phúc, trừ chính mình. Tôi thấy một vòm cây xanh, cánh chim ri, khung cửa sổ, tia nắng, hạt mưa và tôi bật khóc. Tôi đã sợ hãi.