thơ em nghe

Em nghe tiếng khóc nấc giữa gió mùa đông

Em nghe,

Tiếng khóc nấc giữa gió mùa đông

Em nghe,

Gió đi qua, lùa vào từng sợi tóc mây

Sương ướt đẫm, lạnh mướt đôi bàn tay em

Cái lạnh khe khẽ luồn sâu vào viền áo anh

Hơi thở anh lướt qua hàng mi em, anh ở đây

Em nghe,

Buồn ghé đến hơi nhanh

Một ngày lá xanh xé tan buồn khổ, tựa hôm nay

Dựa vào vai anh giữa mùa đông rét buốt, vụng về

Em ngồi lặng yên như thế, thả trôi

Trong thinh lặng chắt chiu từ cuộc tình mình

Em nghe,

Mùa đông rụng xuống, ướt đôi mắt em

Em thấy mình lem nhem trong khắc khoải

Tiếng khóc nấc hoang hoải ướt cánh tay anh

Trải hết chênh vênh, anh dịu dàng gói ghém

Chạm vào mắt em, tình yêu lặng lẽ như đêm sâu thăm thẳm

Em nghe,

Một chút trong veo trên nền nhạc anh mở đêm nay

Ngày thả nước mắt em ướt sũng giữa bất tận bồi hồi

Trên làn da anh, nỗi buồn trên vành mắt em êm đềm trôi

Ráo hoảnh sầu vương giữa cơn mơ mờ ảo vô cùng

Khóc đủ nước, tiếng nấc tan mềm, đêm còn trăng và anh

Em nghe,

Nắng rạng trở mình, sớm mai trời hát

Tiếng anh tiếng em, tay nắm tay, mùa đông ôm chặt

em nghe tiếng khóc nấc giữa mùa đông
Em nghe, tiếng khóc nấc giữa gió mùa đông
em nghe tiếng khóc nấc giữa mùa đông
Em nghe, tiếng khóc nấc giữa gió mùa đông

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *