Có hơn một người ướt mềm giữa thành phố ướt mềm.
1. Cô bước ra khỏi văn phòng vào khoảng 6 giờ tối, như thường lệ. Trời nhá nhem chứ chưa tối hẳn, mưa lất phất chứ chưa tạnh hẳn. Cô đeo tai nghe, bật playlist quen thuộc, bung ô, thong dong tản bộ men theo con đường về nhà.
Playlist chạy đến bài “Thế thôi” của Hải Sâm.
“Hàng cây như muốn vẫy chào, ngày hôm nay thấy thế nào, có vui như ngày xưa ước ao?”
Đã có những thời điểm trong đời, cô bật khóc mỗi khi nghe câu hát này. Những chuỗi ngày đó dường như chẳng vui như ngày xưa cô ước ao.
Cô ước ao trời mưa khi cô ngồi ở tiệm café, nhâm nhi tách café vừa đủ ấm tay và khói vẫn còn bay lơ lửng, đọc quyển sách hay thật hay của Patrick Modiano.
Cô ước ao trời mưa khi cô vừa kịp về nhà, cuộn tròn trong chăn và nằm dài xem cho hết những thước phim duy mĩ của Trương Nghệ Mưu.
Cô ước ao trời trút mưa khi cô vừa kịp rút quần áo vào và ăn trái bắp nóng hổi mẹ luộc.
Những ngày xưa cô ước ao như thế. Đêm mưa đó ở Huế, cô chậm rãi đi dạo khắp con phố và ghé vào một quán bia nhỏ ven đường. Cô đơn đến lạnh lẽo. Cô vừa muốn có ai đó đến chuyện trò, hỏi han, vừa muốn một mình tận hưởng cái ướt át mềm mại của thành phố cô yêu. Đêm mưa đó, cô rít một làn thuốc và uống thêm vài cốc bia. Cái nóng lạnh đan vào nhau, quấn quýt nơi cổ họng. Cô đã tự sưởi ấm mình như thế.
2. Tháng 10 nào cũng ướt mềm trong anh.
Năm thất tình thứ nhất, trăng rất sáng, sóng vỗ rất mạnh, anh ngồi đợi một người cùng anh đến nơi bình yên. Người đã khiến anh phải mơ về những giấc mơ không tên, giấc mơ chỉ có hai người tay nắm tay. Khi hai người ngồi kề bên nhau, lời hát, tiếng nói xen kẽ và tách biệt. Giấc mơ tan vỡ, anh một mình tìm đến nơi bình yên.
Năm thất tình thứ hai, anh ngồi ở rooftop tầm nhìn ra biển, nhấp một ngụm cocktail. Vị nồng Tequila xộc thẳng lên mũi, vị muối ở mép ly vừa đủ để anh sực tỉnh. Mùa thu của anh đã trôi về đâu khi người anh yêu bỏ anh đi mất.
Năm thất tình thứ ba, nắng lên sau những cơn mưa ướt mềm. Anh không biết quen với dòng sự kiện đến đi là tốt hay không tốt. Người ta và anh cứ va vào nhau, rồi đắm say, rồi hòa quyện, rồi tỉnh cơn mê. Rồi con tim anh lại ướt mềm, rồi trí óc anh lại can ngăn.
Cất giữ trong tim hay nói ra
Cứ ngu ngơ hay biết mà vẫn đau.
3. Mùa ướt mềm nhiều năm trước, tôi đến một vùng đất lạ. Đêm, tôi chạy khỏi một pub tăm tối vì không chịu nổi mùi thuốc lá và dừng chân ở một phòng trà nhỏ xíu. Trong không gian âm nhạc những năm 90, những đôi tình nhân đang tựa vai nhau nồng thắm. Tôi không thuộc “phe” đó, tôi giống như những bạn bartender kia, vừa ngắm nhìn người đi kẻ đến, vừa tỉ mẩn làm công việc mà mình phải làm. Nhưng chúng tôi cũng khác nhau. Bạn bartender cho ra đời những thức uống làm dịu lòng người, còn tôi chỉ nức nở với cảm xúc của chính mình.
Bản nhạc cuối cùng vang lên, tôi cũng vừa kịp dọn lòng sạch trơn.
Những giận hờn, tủi thân, so sánh, phán xét, uất ức xuất phát từ việc chúng ta chưa đủ tình thương cho người khác và cho chính mình.
Tôi vuốt ve bờ má của mình và ấp ôm nó trong tình thương dạt dào nhất có thể. Tôi đã đi xa trong sứt mẻ để chữa lành và tôi nhất định phải trở về trong sự chan hòa và tha thứ.
Cô, anh, hay tôi trong những ngày ướt mềm đều cảm thấy thương bản thân mình vô cùng.